Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Đạo Đức Kinh

Chương 2: Dưỡng Thân

Hình ảnh
  Thiên hạ đều biết đẹp là đẹp, thế là xấu vậy; đều biết tốt là tốt thế là không tốt vậy, bởi vì có không sinh ra nhau dễ khó thành tựu lẫn nhau, ngắn dài tạo thành lẫn nhau, trên dưới lộn lạo ra nhau, thanh âm hòa hợp với nhau, sau trước theo nhau. Cho nên thánh nhân dùng Vô vi mà xử sự, dùng «vô ngôn» mà dạy dỗ. Vạn vật hoạt động mà vẫn im lìm; sống động mà không (đòi quyền) sở hữu; lao tác mà không cậy công; công thành mà không lưu luyến. Không lưu luyến nên mới không mất. Người đời thấy đẹp biết khen, Thế là cái xấu đã chen vào rồi. Điều hay đã rõ khúc nhôi, Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần. Mới hay: Không có chuyển vần, Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài. Thấp cao tùy ngó ngược xuôi, Tiếng ca, trầm bổng, dòng đời trước sau. Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời. Kìa xem muôn vật thảnh thơi, Im lìm sinh hoạt, một lời cũng không. Ngày đêm làm chẳng kể công, Công thành phơi phới, tuyệt không bận lòng. Không nấn ná lúc thành công, Cho nên tồn tại mãi cùn

Chương 1: Thể Đạo

Hình ảnh
Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường (hằng cửu). Tên mà có thể gọi được, không (còn) phải là tên thường (hằng cửu). Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật. Cho nên thường không có dục để nhìn thấy chỗ vi diệu của mình. Thường có dục, để nhìn thấy chỗ giới hạn (công dụng)[2]của mình. Hai cái đó cùng một nguồn gốc, nhưng tên khác nhau, đều gọi là Huyền nhiệm. (Cái) tối ư huyền nhiệm ấy chính là cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu. Hóa công hồ dễ đặt tên, Khuôn thiêng hồ dễ mà đem luận bàn. Không tên sáng tạo thế gian, Có tên, là mẹ muôn vàn thụ sinh. Tịch nhiên cho thấy uy linh, Hiển dương cho thấy công trình vân vi. Hai phương diện một Hóa Nhi, Huyền linh khôn xuất huyền vi khôn lường. Ấy là chúng diệu chi môn, Cửa thiêng phát xuất mọi nguồn huyền vi.