Chương 1: Thể Đạo

Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường (hằng cửu). Tên mà có thể gọi được, không (còn) phải là tên thường (hằng cửu).
Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật.
Cho nên thường không có dục để nhìn thấy chỗ vi diệu của mình. Thường có dục, để nhìn thấy chỗ giới hạn (công dụng)[2]của mình.
Hai cái đó cùng một nguồn gốc, nhưng tên khác nhau, đều gọi là Huyền nhiệm. (Cái) tối ư huyền nhiệm ấy chính là cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu.

Hóa công hồ dễ đặt tên,
Khuôn thiêng hồ dễ mà đem luận bàn.

Không tên sáng tạo thế gian,
Có tên, là mẹ muôn vàn thụ sinh.

Tịch nhiên cho thấy uy linh,
Hiển dương cho thấy công trình vân vi.

Hai phương diện một Hóa Nhi,
Huyền linh khôn xuất huyền vi khôn lường.

Ấy là chúng diệu chi môn,

Cửa thiêng phát xuất mọi nguồn huyền vi.

Nhận xét